Thơ
A Collection of Poems by
Phượng Vỹ Phạm Văn Tiên

Tình Nồng Ðời có lúc yêu thương là thế đó Tình yêu đến trong ta bằng ánh mắt Ðắm say ân tình, ngây ngất trái tim Người chợt đến ta đâu nào biết trước Dịu dàng bước tung bay tà áo mới Gót chân son hồng em đến bên tôi Chiều nay nhớ con tim ta rộn rã Ðập lên tiếng câu yêu người mãi mãi Phút giây tuyệt vời, tôi với em yêu Kề vai bước đôi ta chung mộng ước Dệt nên bức tranh yêu đương tình ái Có em bên mình ta thấy vui hơn Người yêu hỡi! Ta yêu người say đắm Tình nồng thắm, đôi môi hồng mắt biếc Tóc mây mơ màng se kết tơ duyên Người lại đến cho ta thêm hạnh phúc Ðời có lúc không em ta buồn chán Hỡi em yêu kiều, đừng có cách xa Tình ta đã như men cay rượu chát Nồng ân ái, hương yêu thương tràn lấp Có ta có mình yêu nhau trọn đời -- Phạm Văn Tiên Poetry Digest. Bộ 2, Số 20. Ngày 07 Tháng 01, 1998.
Bão Nổi từng con sóng / vỗ / tràn bờ biển gào thét / gọi gió về / ăn năn tâm hồn hoang đảo / trở trăn vùi chôn hết / những nhọc nhằn / rong rêu -- Phạm Văn Tiên Poetry Digest. Bộ 2, Số 21. Ngày 14 Tháng 01, 1998.
Mùa Xuân Trên Rẻo Cao Nhịp nhàng theo tiếng trống Ðộng Hoa Vàng vui xuân Ðàn tờ-rưng réo rắt Cất cung bổng cung trầm Trai gái bản đàn ca Múa điệu vũ Hái Hoa Leo đèo cao, lội suối Kiếm tìm đóa hoa xinh Cô sơn nữ đa tình Xoay mình bên lửa ấm Má hồng những trông mong Chàng thợ săn bên suối Mắt cô vương vấn sầu Chờ đợi đã bao lâu Chàng thợ săn chưa tới Trái tim thắt buồn đau Cô lên núi khấn cầu Cúi đầu vái bốn phương Cành thiên hương thơm ngát Cất tiếng hát du dương Chàng thợ săn qua đường Cảm tiếng hát yêu thương Leo đèo cao, lội suối Kiếm tìm đóa hoa xinh Trai gái bản đàn ca Suốt canh tà chưa tan Chàng thợ săn lo lắng Buông tiếng đàn tờ-rưng Tiếng trống đánh thùng thùng Vòng hoa bỗng phá tung Chàng thợ săn đi tới Lấy được người chàng yêu -- Phạm Văn Tiên Poetry Digest. Bộ 2, Số 23. Ngày 21 Tháng 01, 1998.
Gặp Lại Cố Nhân Từ chia tay cuối đông tàn Mùa xuân chín rụng thiền môn áo vàng Giao thừa hành lễ tế đàn Trở vào bắt gặp cố nhân đi chùa Tay mân mê chuỗi bồ đề Trộm nhìn bồ tát lệ sa hai hàng -- Phạm Văn Tiên Poetry Digest. Bộ 2, Số 24. Ngày 28 Tháng 01, 1998.
Thương Ca Ngó đằng đông mây hồng tươi sắc Ngó đằng tây mưa lắc rắc rơi Người đi, ta nhớ thương người Nhớ từng giây phút đứng ngồi không yên Ngó đằng đông mây hồng pha tím Ngó đằng tây mưa lấm tấm rơi Người ơi, ta nhớ thương người Nhớ mầu mắt biếc, nhớ đôi môi hồng Ngó đằng đông mây hồng im bóng Ngó đằng tây mưa thấm áo ai Người xa, năm tháng phôi phai Người ta vẫn nhớ thương hoài ngàn năm -- Phượng Vỹ Poetry Digest. Bộ 2, Số 26. Ngày 11 Tháng 02, 1998.
Tình Thơ Từ ngày mà hai đứa giận nhau Giờ gặp lại sao cứ lặng thinh nhìn Bầu trời hoàng hôn tím vành mi mắt Lòng ngậm ngùi cay đắng bờ môi mặn Người về miền Nam chớ giận tôi nhé Vì rằng đoạn thơ cuối còn chưa soạn Thì bài thơ lỡ vận mang thương tích Cuộc tình vừa gieo những vần thơ đầu Tình là vị chua khiến người ta nếm Tình là chuyện cay đắng người ta gặp Tình là tình như thế tình như thế Tình đời thường mang đến dở dang buồn Phượng Vỹ Poetry Digest. Bộ 2, Số 27. Ngày 18 Tháng 02, 1998.
Kiếp Nhân Sinh "nếu biết có ngày em xa tôi mây kia xin một mỏng manh trời" -- TiTi, từ "Chiều Nay Dốc Xoải" Chị đi về Cõi niết bàn Thơ tôi bật khóc Thở than cuộc đời Vội vàng Chị chẳng chờ Tôi Con thuyền lữ thứ Vắng người Hồng nhan Kiếp sau Duyên Kết mộng lành Thơ tôi cùng Chị Tâm Thanh Hợp vần 16 tháng Hai, 1998. Viết cho người vừa nằm xuống. Phạm Văn Tiên Poetry Digest. Bộ 2, Số 28. Ngày 25 Tháng 02, 1998.
XUÂN THÌ Vàng sân cỏ úa bên nhà Mùa xuân thay áo dậu hoa ngủ vùi Trên tường chú ốc sên tôi Thản nhiên uống giọt sương rơi muộn. Nàng Thơ trở giấc nắng trưa sang Gió đìu hiu, sáo diều vang tiếng cười Thu trong vỏ ốc biển tôi Nằm nghe tiếng sóng đánh trôi thuyền về Ðêm trời mưa khóc tỉ tê Không gian nặng triũ con đê vỡ bờ Ốc tôi nằm ngủ hay mơ Nhà bên có tiếng ai hò ớ khoan. Phượng Vỹ Poetry Digest. Bộ 2, Số 35. Ngày 15 Tháng 04, 1998.
NÀNG THƠ SỐ 2 Nép ngoài khung cửa sổ Gọi nàng thơ vô tình Nghe nhu liệu yên tĩnh Hẹn chờ đợi kiếm tên Nàng thơ buồn chẳng đáp Lời tình tự khó phai Gõ hoài lên mặt chữ Sao nghe tiếng thở dài Dòng dư lệ đã mất Nhạt nhòa dấu yêu xưa Nàng thơ không còn nữa Người ở đâu bây giờ ? Phải rồi nàng thơ ạ Ðời vất vả, lao đao Thời gian làm ly tán Chỉ còn trong chiêm bao Phạm Văn Tiên Poetry Digest. Bộ 2, Số 37. Ngày 29 Tháng 04, 1998.
Phạm Văn Tiên sinh năm 1970. Theo học tại Southwest Missouri State University. Có Cử Nhân về Tôn Giáo Học (Religious Studies). Thơ của Phạm Văn Tiên thường cưu mang một sự thương nhớ, chia ly, hoặc không được vẹn toàn như ý thuở ban đầu, hầu tạo nên một sự lưu luyến, cố gắng tranh đấu với tinh thần hoặc vật chất của các nhân vật ở trong thơ. Sự cố gắng này tùy vào sức mạnh nội tâm của các nhân vật mà họ sẽ cảm nhận được niềm vui, an ủi, và hy vọng ngay trong chính tâm hồn của họ. Kẻ Lưu Ðày (Cf. Psalm 137) Bên sông Babylon Ta ngồi ta khóc ta nhớ Sion Bên sông Babylon Ta thở than, tiếng nỉ non não nùng Sion thân yêu ơi Xa rồi năm tháng ta chung đôi Nhưng trong con tim tôi Ta còn câu thánh ca nơi miệng môi Bên sông Babylon Treo đàn ta tưởng nhớ Sion Không em ta sao vui Bên hàng dương liễu bóng ai ngậm ngùi Sion xa xôi, thánh đô ơi vời vợi thương nhớ Bài thánh ca, cay đắng bờ môi không hát nên lời Lưỡi chúng tôi dính vào nơi cuống họng hết ráo Nếu ngày nào ta không nhớ đến Sion Phạm Văn Tiên Poetry Digest. Bộ 2, Số 38. Ngày 06 Tháng 05, 1998.
MỘT CÕI RIÊNG TA Chìm trong ánh mắt em sâu Ta vờ yếu đuối tựa đầu tay em Hương quỳnh nở muộn về đêm Nghe dào dạt gió đánh ghen cùng người Ðưa tay hứng giọt lệ rơi Mắt em cả một bầu trời riêng ta Giọt sương muối đất mặn mà Ướp hồn ta lạnh nhạt ra si tình Ngàn thu đổ lá cựa mình Tay em vụng đỡ bức hình hài quen Chết dần trong cánh tay em Và mưa đổ xuống ướt mèm bờ môi Phượng Vỹ Poetry Digest. Bộ 2, Số 39. Ngày 13 Tháng 05, 1998.
THEO BƯỚC CHÂN NGƯỜI Theo nhau lên giải Ngân Hà Sao em quấn quít mặn mà sao anh Con trăng tròn mũm mĩm xinh Nằm nghe em hát ru tình à ơi Theo nhau cỡi sóng biển đời Anh tung bọt trắng ướt môi em nồng Ngại ngùng con nước triều dâng Buông hoàng hôn tím dưới chân trời chiều Theo nhau vào bến tình yêu Em khờ khạo để ta xiêu lòng trần Cho nhau hết những thời gian Kià con tạo cứ xoay vần quá nhanh Phượng Vỹ Poetry Digest. Bộ 2, Số 40. Ngày 20 Tháng 05, 1998.
CÁNH BƯỚM VƯỜN HOA Bắt con bướm nhởn nhơ bay Cột chân bằng sợi tóc mây lụa là Bướm nào bướm chả yêu hoa Ðể cho con bướm đi xa về gần Nhắn giùm con bướm vườn xuân Cánh hoa tàn bởi dấu chân bướm giày Bướm trả lời: bướm còn say Nhụy hoa nên chửa muốn quay về cùng Vườn xuân có cánh thủy chung Có cô bé rượt bắt cùng bướm tôi Dừng chân nghỉ đã, bướm ơi! Rình rình cô bé thộp đôi cánh. Chuồn. Phạm Văn Tiên Poetry Digest. Bộ 2, Số 42. Ngày 03 Tháng 06, 1998.
PHỐ NÚI, 5:00 A.M. Ánh trăng chếch ngọn núi Già Phố Amish Lúc gần sáng Gà gáy Ran Xe tôi chết máy Dừng chân Bên đường Tiếng vó ngựa lộp cộp Kéo chiếc xe rơm Trong sương mù Gã đàn ông đội chiếc mũ rộng vành Xuống ngựa hỏi: -Có cần gì ÐDiện thoại -Không -Quá giang xe ÐDược -Cám ơn Vào thành phố Trưa hè nắng Lên Phạm Văn Tiên Poetry Digest. Bộ 2, Số 43. Ngày 09 Tháng 06, 1998.
LINH HỒN TƯỢNG ÐÁ Mua cho em áo phong trần Mặc lên tượng đá khỏa thân góc đường Thời gian làm những vết thương Ðể trên mình đá đoạn trường khó phai Khóe mi lệ ứa tuôn dài Hay giọt mưa sớm mang hoài niệm xưa Phạm Văn Tiên Poetry Digest. Bộ 2, Số 44. Ngày 17 Tháng 06, 1998.
TẠ TỪ sân trường cánh phượng xác ve Lớp học bàn ghế bạn bè thầy cô công viên ghế đá chapel tập san lưu bút bài thơ học trò Phạm Văn Tiên Poetry Digest. Bộ 2, Số 45. Ngày 24 Tháng 06, 1998.
TIỆC CƯỚI CANA Một chén quỳnh tương Nên nghiã vợ chồng Rượu ngon Em để sau cùng Ðem dâng hiến khách Tình chung tình này Ví như những vại nước Ðầy Ngọt bờ môi Khách no say tình nồng Kết giao Rượu máu đỏ Hồng Làm nên bí tích Vợ chồng tình thâm Phạm Văn Tiên Poetry Digest. Bộ 2, Số 47. Ngày 08 Tháng 07, 1998.
MỘT BỨC TRANH YÊU Chân em bước nhanh nhanh Anh cầm theo bức tranh Mầu sơn dầu còn ướt Vẽ đồi cỏ non xanh Tay em xách cho anh Túi mầu tím cam xanh Nụ hoa vàng anh vẽ Dưới trời trưa nắng hanh Gió đùa mái tóc em Gió vờn áo em bay Mùi hương người thơm ngát Má hồng thắm môi em Ðôi chân nước da non Guốc mầu son đáng yêu Lưng ong với eo thon Nét cọ anh lướt luôn Bàn tay ngà xinh xắn Ngón dài ướm đôi vai Vòng cong người anh móc Dáng ngọc, ôi thướt tha! Bên con suối êm trôi Qua đồi in bóng em Lá vàng rơi xuống nước Sóng dồn tiếng hơi run Trời xanh chùm mây trắng Nối dài bước bâng khuâng Trông như múa như bay Theo làn khói bốc cao Xa xa cánh chim chao Bay liệng giữa không trung Rồi theo đàn ca hát Anh đệm sáo rê mi Này đây là tranh vẽ Anh đề bút: "P.V." Thêm hai chữ "Yêu Em" Cho người anh mến thương Miệng em cười hôm ấy Ðã làm anh ngất ngây Nay xin viết vô đây Nhớ hoài mối duyên này Phượng Vỹ Poetry Digest. Bộ 2, Số 47. Ngày 08 Tháng 07, 1998.
CHUYỆN GIÀN HOA GIẤY Nhà ai cửa kín tường cao Hoa bông giấy trắng men rào leo sang Cánh hoa rũ tự tay nàng Hứng chùm hoa mới nhẹ nhàng môi hôn Gió đưa nhụy phấn vào hồn Em gầy nỗi nhớ mắt buồn chờ mong Khéo chi ai đã đem trồng Hoa bông giấy trắng ở trong vườn mình Hôm nay hoa giấy động tình Muôn ngàn cánh rụng vỡ hình hài hoa Hỏi em đã nói gì mà Hương tàn phai sắc để hoa tôi sầu? Phượng Vỹ Poetry Digest. Bộ 2, Số 49. Ngày 22 Tháng 07, 1998.
THƯ TÌNH ANH VIẾT CHO EM Thêm câu nữa vào bài thơ anh viết Trang giấy hồng sao kể hết lòng anh Lá thư này anh xin trao em đó Mực tím màu hoa-thương-nhớ vô bờ Thư cho em là một bài thơ mới Ý thơ là (câu em nói) chiều qua Anh ngớ ngẩn, hay anh vờ không biết Ðể bây giờ nhớ lại mới nghĩ ra Thêm câu nữa vào bài thơ anh viết Em có buồn, có tránh móc anh không Khi tình anh là đùa giỡn. Không, thương lắm! Mỗi thư tình anh lại viết dài thêm Thư cho em là một bài thơ nữa Mới hay mình yêu nhau đã từ lâu Những ân tình cho vay xin đền trả Suốt một đời, và mãi đến mai sau Thêm câu nữa vào bài thơ, anh viết: Yêu Em! Phượng Vỹ Poetry Digest. Bộ 2, Số 50. Ngày 29 Tháng 07, 1998.
KỸ NGHỆ Xập xình tiếng máy Theo nhịp một hai Rập khuôn đúc mẫu hàng Hi-Tech 00922 thật đều Từng chu kỳ máy Nhả số điện quay Thời gian đi cứ như bay Thoắt trông đã hết một ngày . Sở tan. Về nhà ruột nóng như than Nửa đêm lên sốt thèm ăn cháo gà Người đã đi xa Còn một mình ta ... Phượng Vỹ Poetry Digest. Bộ 2, Số 51. Ngày 05 Tháng 08, 1998.
LỜI TÌNH BUỒN Hạ vừa rời xa bến bỏ tôi đứng Lạnh lòng cùng con sóng ngủ bên bờ Ðể buồn hiu nhớ về dĩ vãng Của một thời con gái nhiều mơ mộng Nhìn người đi với ngàn thương nhớ Từ tuổi xuân tóc cột đuôi gà Dòng thời gian lững lờ trôi đã Trọn mười năm rồi chia tay. Giờ Chỉ còn mình em ngắm hoàng hôn xuống Biển mặn làm khô héo bờ môi hồng Và từng đêm gối mộng đơn chiếc Chẳng còn được nghe sóng biển ru tình Này là kỷ niệm xưa gói trọn trong trí Này là chuyện hai đứa để trong lòng Này là bài thơ viết chửa xong hết Tặng người làm hành trang tiễn người đi ... Phượng Vỹ Văn Nghệ Ngàn Phương. Bộ 3, Số 55. Ngày 02 Tháng 09, 1998.
1146 W. FARM RD Con đường uốn khúc Dưới chân đồi Ðá dốc Ðàn bò Trú nắng trong bóng râm Nhai lại Lối vào nhà ông Harris Ðường mòn in dấu vết bánh xe Tôi, người đưa thư Route 6 Phạm Văn Tiên Văn Nghệ ngàn Phương. Bộ 3, Số 55. Ngày 02 Tháng 09, 1998.
KIỀU THU Những chiếc xe ở mặt lộ bật đèn sáng Nối đuôi nhau theo con dốc lên đồi Phía nhà quàn dựng tạm dưới gốc phong Mùi trầm hương linh mục xông đất thánh Những chiếc xe chở đầy hoa cũng tới Chở Kiều Thu trên xác lá phong vàng Ðã nhạt nhòa từng giọt nước mưa đêm Chảy về xuôi hay chìm vào lòng đất Như đóa hồng nhung người làm vườn mới cắt Ngủ trong tủ kính tấm hình hài em Nét xuân trinh nở hé cánh môi mềm Em vẫn thế, như em là thánh nữ Trên chiếc vòng hoa để tên người đã khuất Tôi thấy hồn thơ ngất ngưởng về Lá phong già rụng đỏ lối chưa quen Ðể cùng tôi ôm người yêu. Tôi khóc. Phạm Văn Tiên Poetry Digest. Bộ 3, Số 5. Ngày 30 Tháng 09, 1998.
NGÀY ẤY CHÚNG MÌNH Ði trong công viên mùa thu nghe xào xạc lá vàng Ðôi vai em lạnh run khi trở cơn gió heo may Ôm em trong vòng tay ta mộng mơ tháng ngày Trong công viên, mùa thu đổi sắc thái thiên nhiên Qua khuôn viên Dòng Tên chuông chiều buông lắng đọng Nghe hoang vu tịch liêu như đồi Golgotha Em ăn năn tội khiên châu ngọc sa mắt phượng Thay cho tên làm thơ si tình vẫn trơ trơ Trong tôn nghiêm huyền linh, linh mục dâng lễ vật Nâng cao ly rượu thơm pha một chút nước lạnh Sao em không chịu lên đưa bàn tay lãnh nhận Hay em cam chịu để cùng anh chung số phận? Phạm Văn Tiên Văn Nghệ Ngàn Phương. Bộ 3, Số 11. Ngày 11 Tháng 11, 1998.
TRONG TRÁI TIM ÐÃ YÊU EM ÐỜI ÐỜI Có những lúc không em lòng buồn tê tái Ngỡ kiếp sống dương gian chỉ toàn khổ đau Nhớ phút cuối bên nhau tình nồng ân ái Biết có muôn đời đời ta mãi có nhau? Vắng bóng em yêu giọt lệ vương sám hối Lớn tiếng ăn năn tội tình gian dối em Hãy thứ tha cho bản thể anh yếu đuối Ðã trót xuôi theo dòng đời mau đổi thay Trong trái tim em vẹn tuyền bao dung thứ Có chỗ cho anh trọ nhờ đến kiếp sau? Mũi dáo xuyên tâm lửa lòng anh thiêu đốt Trong chốn luyện hình tẩy rửa nhớ thương nhau Tháng Mười Một 1998 Phạm Văn Tiên VNNP. Bộ 3, Số 13. Ngày 25 Tháng 11, 1998.
Cho Em Ðôi Cánh Gã đàn ông người Mễ cứ chiều chiều lại đẩy cái thùng xe cút kít ra bãi biển đứng bán chili, nacho. Và dường như đã có môn bài đóng sẵn, gã đẩy cái thùng xe cho dựa vào một thân cây dừa bị sét đánh vạt ngọn, chết khô ở gần bậc xi măng nối mặt lộ với bãi cát vàng bên dưới lúc nào cũng ẩm ướt bởi những con sóng bạc đầu đánh bạt mạng vào tận bãi trong. Trên băng ghế đá công viên và dọc theo bờ biển, người người đã từ từ kéo đến hóng gió biển chiều hay xem cảnh thuyền buồm muôn mầu khoe sắc cỡi sóng ra khơi, hoặc tản bộ trên bãi cát hầu tìm những giây phút thư giãn sau nhiều giờ làm việc. Gần cầu tầu gỗ, tiểu Quyên, với cái túi da đựng sách vở khoác sau lưng, một mình vốc cát đắp cái lâu đài cao nóc theo kiểu gothic. Ngồi lùi lại phiá sau vài ba bước để ngắm nghiá cái công trình xây đắp của mình, tiểu Quyên nhận ra nắng chiều đã xế. Ngọn tháp của lâu đài đổ bóng nằm xoài ra trên bãi cát. Thế rồi một cái bóng thứ hai to hơn, cũng đột ngột đổ xuống bao phủ cả một phần đất chỗ tiểu Quyên đang ngồi khiến cô ta lập tức ngoái cổ lên nhìn. Nhận ra Hoàng Vỹ vừa tới đón về, anh chàng cứ lắc lắc xâu chià khóa xe trên ngón tay ra dấu, tiểu Quyên đâm cụt hứng, sụp mặt, nên chỉ hé miệng gượng gạo nói "cheeze" với anh ta, rồi lại tiếp tục vun cát đắp lên cái lâu đài. "Lớn cái đầu mà còn chơi bẩn," Hoàng Vỹ lên tiếng sau vài giây không ai chịu nói với ai một lời. "Xong chưa, ra xe anh chở về," Hoàng Vỹ hối thúc. "Không về." Tiểu Quyên đáp gọn, tay vẫn không rời đụn cát. Liếc thấy Hoàng Vỹ có vẻ sốt ruột đợi chờ tiểu Quyên mới bày ra chiêu hoãn. "Hay là anh có muốn về thì về trước đi. Tối nay Quyên ở lại đây ngắm sao trời." Tiểu Quyên nói nhỏ nhẹ, chậm rãi. Thấy không gì có thể thay đổi được ý định của tiểu Quyên một khi cô ta làm nũng muốn nán ở lại, Hoàng Vỹ đành phải hoãn binh, nhường nước, kéo ống quần ngồi xuống chơi trò nghịch cát với cô ta. Tiểu Quyên vui hẳn lên khi có người chịu nhập cuộc chơi với mình. "Hoàng Vỹ này," tiểu Quyên tươi cười vồn vã. "Phụ Quyên một tay đi cho chóng." Vừa nói cô ta vừa hất từng nắm cát ướt thẩy tiếp sang cho Hoàng Vỹ, và cả hai cùng líu ríu bắt tay chung xây một cái lâu đài kiêm nhã, kiên cố. Nhưng ngọn tháp lâu đài vốn đã đủ cao mà cát ướt lại nặng. Hoàng Vỹ mới chất được vài nắm cát lên trên ngọn tháp thì cả tòa lâu đài đổ ụp xuống mặc dù anh ta đã rất là hết sức cẩn thận, nhẹ nhàng. "Hư," tiểu Quyên chu mỏ giận dỗi. "Anh làm sập bao nhiêu công trình công phu của người ta rồi." Cô ta giận hờn ném nắm cát đang còn ở trên tay xuống, phủi cả hai bàn tay bẩn vào cái quần cụt mầu da cam rồi đứng phắt dậy đuổi theo con sóng đang vội vàng rút lui vào trong lòng biển. "Xin lỗi," Hoàng Vỹ buột miệng. Phản ứng đột ngột của tiểu Quyên khiến Hoàng Vỹ đường đột chạy theo nắm tay cô ta năn nỉ. "Cho anh xin lỗi," Hoàng Vỹ nói tiếp. "Anh đâu có cố tình." Nhìn quanh, Hoàng Vỹ thấy khu biệt thự sang trọng của những tay minh tinh màn ảnh xây cất trên ngọn đồi gần đó thì chỉ tay nói với tiểu Quyên, "Ðể anh xây lại cho tiểu Quyên cái lâu đài khác trên ngọn đồi kia nhá!" "Không thèm." Tiểu Quyên giựt vội bàn tay của mình lại từ đôi lòng bàn tay ấm áp của Hoàng Vỹ. Cô khoanh tay trước ngực, cằm hơi trễ xuống, hàm răng cắn nhẹ vào bờ môi dưới đỏ hồng, mắt chớp chớp dõi theo con sóng bạc đầu đang hậm hực đánh trở lại bãi trong cho hả cơn giận dữ. "Anh xây lâu đài kiên cố như thế để nhốt Quyên suốt đời đó hả?" Tiểu Quyên câu giờ đáp trả. Tiểu Quyên nói chưa dứt lời thì con sóng bạc đầu đã ập tới dưới chân của hai người làm Hoàng Vỹ chạy tháo thân không kịp. Cả đôi giầy da lẫn cái ống quần dài của Hoàng Vỹ ướt mem vì nước biển. Tiểu Quyên cầm chân Hoàng Vỹ được một trận thắng lớn thì phá lên cười khoái trá. Cô vội xách dép co giò chạy cho lẹ về phiá chiếc cầu tầu, chỉ sợ Hoàng Vỹ lại chực kiếm cách chơi trả thù. oOo Ðàn hải âu đang nhặt mồi trên bãi cát hốt hoảng tung mình bay lên cao kêu thất thanh. Những con chim trời báo động có kẻ đang xâm lấn lãnh thổ của chúng. Có con chậm chạp còn đậu trên bọt sóng thì vô tư dướn cổ lên nhìn ngơ ngác. Biển nước mênh mông, sóng đánh tràn bờ lấp át mọi tiếng kêu của những con hải âu đơn chiếc. Hoàng Vỹ chạy theo sau đuổi bắt tiểu Quyên đang đạp chân lên những con sóng vật vờ dọc theo bờ biển. Ánh nắng chiều nghiêng chiếu rọi lên thân thể của hai người qua từng góc độ của hướng đi. Có lúc dường như họ đã bị ngập chìm trong nắng ấm của ánh tà dương cuối chân trời để chỉ còn lại hai hình bóng bán diện silhouette nối gót nhau, và chỉ dừng lại ở đó khi mà họ đã thấm mệt với cuộc vui. "Nghỉ chút đã," Tiểu Quyên dừng lại. Cô buông lỏng đôi dép trên tay cho rớt xuống đất rồi ôm ngực thở hổn hển. "Chạy muốn đứt hơi luôn đó." Hoàng Vỹ cũng vừa bắt kịp tiểu Quyên. Anh ta dừng lại để cởi đôi giầy đã dính đầy cát. "Ai bảo làm ướt hết người ta," Hoàng Vỹ vừa nhặt lại đôi giầy vừa nói. "Cho chừa cái tội." Tiểu Quyên với lấy đôi dép của mình thẩy về phiá Hoàng Vỹ cho anh ta cầm. Cô cởi luôn cái túi sách đeo sau lưng đưa cho Hoàng Vỹ. Nhìn về phiá cây dừa bị sét đánh vạt ngọn chết khô nơi gã đàn ông người Mễ đứng bán hàng phiá đằng xa, tiểu Quyên nhìn Hoàng Vỹ cầu cứu: "Lát nữa, cõng Quyên về đi nha, Hoàng Vỹ," tiểu Quyên hụt hơi, nói đứt đoạn. "Có được không?" "Ô hay! Nghe hỏi mà yêu nhỉ!" Hoàng Vỹ hồn nhiên trích thơ của Ðông Hồ, trả lời. "Làm ơn đi mà." "Ớ ờ!" Hoàng Vỹ lắc đầu. "Làm ơn đi mau!" tiểu Quyên ngồi bệt xuống cát. "Quyên mệt lắm rồi. Không đi được nữa." "Ai bảo. Cho chừa cái tội làm ướt hết cả đôi giầy lẫn quần của người ta," Hoàng Vỹ vẫn một mực từ chối trêu ngươi. "Gánh tội giùm Quyên đi." "Ngần này chưa đủ sao?" Hoàng Vỹ chià đôi dép và cái túi sách mang trên tay mà tiểu Quyên đã giưa cho. "Thôi được, cho mượn một tay nè," Hoàng Vỹ đi lại xòe bàn tay ra cho tiểu Quyên vịn đứng dậy. Tiểu Quyên nắm lấy tay Hoàng Vỹ, nhưng thay vì vịn để đứng dậy, cô ta lại lấy hết sức bình sinh và sức nặng của thân mình kéo Hoàng Vỹ xuống. Vừa không kịp phòng hờ lại bị mất thăng bằng, Hoàng Vỹ ngã xoài xuống đất đè cả lên người của tiểu Quyên làm cho cô ta kêu ơi ới. oOo Họ khoác tay, so bước chân nhau đi về phiá bậc xi măng dẫn lên mặt lộ. Tiểu Quyên bảo Hoàng Vỹ: "Nãy giỡn dai, giờ đói bụng quá hà." "Người ta nói," Hoàng Vỹ nói. "Ðói thì đầu gối phải bò. Anh thấy Quyên đi đứng được. Vẫn còn khỏe nhự.. " Hoàng Vỹ ngập ngừng bỏ ngang câu nói. "Như gái mười bảy bẻ gãy sừng trâu chứ gì," tiểu Quyên nơi tay, nhéo nhẹ vào eo Hoàng Vỹ, nhanh nhẩu cướp lời. "Lại trêu người ta nè." "Ái da!" Hoàng Vỹ vừa cười vừa la lớn đẩy tay tiểu Quyên ra. Thật ra, cái nhéo eo của tiểu Quyên làm Hoàng Vỹ nhột nhiều hơn là đau nên vừa khi đi tới bậc xi măng dẫn lên mặt lộ chỗ ông Mễ thường đứng bán chili, nacho, Hoàng Vỹ liền quay lại hỏi tiểu Quyên, "Muốn ăn gì không?" "Lại còn phải hỏi nữa," Tiểu Quyên khẽ lắc đầu, lẩm bẩm trong miệng. "Thiệt là..." Trong khi đó, Hoàng Vỹ vừa hỏi Tiểu Quyên xong thì đã nhanh chân phóng hai bậc thang một trên cái bậc xi măng đến chỗ ông Mễ. "Cho một diã Nacho," Hoàng Vỹ vừa gọi vừa đưa một ngón tay lên nói với ông Mễ rồi bước lại chỉ vào cái khay nhôm đựng bánh nacho. "Sao lại nói bằng tiếng Việt với ông ấy?" Tiểu Quyên cũng vừa lên tới mặt lộ, nghe thấy Hoàng Vỹ nói thế thì hỏi lại. "Có nói tiếng Anh thì ông ấy cũng đâu có hiểu đâu nào," Hoàng Vỹ trả lời tiểu Quyên. "Cho một diã Nacho, por favor," Hoàng Vỹ lại nói với ông Mễ, chêm vào một câu "làm ơn" bằng tiếng Tây Ban Nha học lóm. Ông Mễ chậm chạp quay đầu lại ngắm nghiá Hoàng Vỹ và Tiểu Quyên rồi đưa hai ngón tay lên, hỏi: "Dos? Dos?" "No. No." Hoàng Vỹ lắc đầu đưa một ngón tay lên. "Một. Một thôi." Vừa nói Hoàng Vỹ vừa trỏ ngón tay vào khay nacho. "ỌK. ỌK." Ông Mễ gật gù như đã hiểu được ngụ ý của khách hàng liền gạt cánh tay của Hoàng Vỹ ra để lấy những miếng bánh nacho làm bằng bột bắp nướng cho vào cái diã giấy vào trao cho Hoàng Vỹ. Hai người họ liền mang diã nacho ra chiếc băng ghế đá ngồi ăn chung. Từng miếng nacho cắt góc theo hình tam giác giòn tan được ăn kèm với Cedar Cheeze nóng chảy và thứ ớt xanh jalapeno ngâm giấm chua kêu rau ráu khi cho vào miệng. Ăn xong Hoàng Vỹ lại đứng dậy đi mua thêm một diã nacho nữa. Lần này ông Mễ thấy Hoàng Vỹ đưa một ngón tay lên là hiểu liền. Ông còn gắp cho thêm ớt ngâm nữa và cứ cười bảo là phải ăn như thế mới ngon. Thấy tiểu Quyên ăn ngon miệng thì Hoàng Vỹ như mở cờ trong bụng. Lâu lâu anh chàng lại ngừng nhai liếc mắt nhìn trộm cái đồng tiền trên gò má Tiểu Quyên lún sâu xuống mỗi khi cô ta nhai thức ăn. Cử chỉ nhỏ nhoi ấy cũng không qua mắt được Tiểu Quyên. Cô ta khựng lại khi vừa đưa miếng nacho vào giữa hai hàng răng thỏ, rồi từ từ quay mặt nhìn sang thấy Hoàng Vỹ đang ngó mình, cắn: "Nhìn cái gì?" Tiểu Quyên trợn tròn hai mắt nạt Hoàng Vỹ. Hoàng Vỹ chẳng nói một lời, lẳng lặng quay mặt nhìn lên bầu trời cao vút để nhai nốt miếng nacho đang còn ăn dở. Nắng chiều xuống thấp. Từng cánh hải âu giang rộng bay ngang qua vầng dương đỏ ối phiá chân trời. Tiểu Quyên dõi nhìn theo những cánh chim chao bay, và ước mình cũng có được đôi cánh để bay bổng lên chín tầng mây mà nhìn xuống bãi cát vàng bên dưới uốn cong theo hình bán nguyệt. Xa xa, ngọn hải đăng trên bến cảng đã lên đèn. Từng cánh buồm no gió đang lần lần kéo nhau về bãi. Tiểu Quyên thấy trời bắt đầu trở lạnh nên giục Hoàng Vỹ ra xe đưa về. Cô không quên dặn lại anh chàng ngày hôm sau đến sớm hơn một chút để chở cô ra tiệm sửa xe lấy chiếc Toyota Camry của cô đã phải thay hộp số. Hoàng Vỹ mở cửa xe cho Tiểu Quyên vào, rồi đi vòng lại qua bên ghế tài xế cho máy nổ. Nhìn kính chiếu hậu và phiá trước vắng xe, anh bật đèn xi nhan rồi bỏ tay lái sang số chạy. Như sực nhớ ra điều gì, anh quay sang bên ghế của tiểu Quyên nói nhanh: "Cho hôn cái nha?" Tiểu Quyên đang còn gắn dây ghế an toàn, chợt nghe Hoàng Vỹ hỏi thì ngước lên đưa bàn tay vuốt mái tóc qua bên mặt rồi hồn nhiên hỏi đùa lại: "Cái nha là cái gì?" Thấy Tiểu Quyên vuốt tóc để chià cái bản mặt ra. Lại thấy nước da mặt trắng nõn không sạm nắng chạy dài xuống tận đuôi cái cổ áo hình trái tim trước ngực, Hoàng Vỹ chẳng cầm lòng đặng mới trườn tới đặt đôi môi mình lên gò má mềm mại của Tiểu Quyên, rồi rút êm về băng ghế tài xế nhấn ga cho xe chạy. Chiếc xe rít bánh trên đường cái rồi phóng về phía trước. Ðịnh luật chuyển động được áp dụng. Tiểu Quyên đang còn ngỡ ngàng với cái hôn thần tiên liền bị dội ngược lại vào thành ghế, hết hồn. "Cái anh khỉ này," Tiểu Quyên quay sang Hoàng Vỹ trách nóc. "Lần nào cũng làm cho người ta hồn vía lên mây hết trơn á." Vừa nói cô ta vừa nắm hai bàn tay đấm lấy đấm để vào bả vai của Hoàng Vỹ. Phạm Văn Tiên VNNP. Bộ 3, Số 15. Ngày 9 Tháng 12, 1998.
Щ Hoang. Ng๠Về Щ Hoang. Ng๠Về No. 2 Яạn Rời 6, 8 DDo^.c Thoa.i Kie^'m Co^ DDo^?i Ca DDo+.i Cho+` Gio.t Nu+o+'c Ma('t Cu?a Tho+ Ha^'p Ho^'i Kie^'p Da^u Ta(`m

Be^? da^u tha(m tha(?m
Kie^'p ta(`m nha? to+
Ru't ruo^.t ke'o ke'n mong cho+`
So+.i thu+o+ng, so+.i nho+'
Cho vu+`a lo`ng nhau
Xa'c kho^ gia?i thoa't nong sa^`u
Phu.c sinh ho'a bu+o+'m
Nhie^.m ma^`u tung bay

Tra^`n gian la` cho^'n lu+u dda`y

Phu+o+.ng Vy~
VHNT #385
  • Ky~ Nghe^.

  • Lo+`i Ti`nh Buo^`n

    Ma Thua^.t
    Ma`n Cuo^'i Cho Mo^.t Ki.ch Ba?n Mo^.t Bu+'c Tranh Ye^u Mo^.t Co~i Rie^ng Ta Mo^.t Thoa'ng Bo+ Vo+ Mu+a Gia(ng DDu+o+`ng Pho^' DDan tay tre^n chuye^'n ta`u ve^` Mu+a gia(ng nga^.p lo^'i tro+`i te^ ta'i buo^`n Co^.t ma^y ddo^? tha'c nu+o+'c tuo^n Tru't linh ho^`n kho?i hai con ma('t. Ngu+o+`i Ta ve^` tho^i nhe', ngu+o+`i o+i! Giu+~a ddu+o+`ng nghe tie^'ng mu+a ro+i cha.nh lo`ng Phu+o+.ng Vy~ VHNT #384 Nhu+ Ca'nh Be`o Tro^i Nhu+ Vi` Sao La.c Nu+?a DDo+`i Hu+ Hao Nu+?a Va^`ng Tra(ng Sa'ng
    Nu+?a va^`ng tra(ng ngoa?nh ma(.t gia^.n kho^ng no'i
    Ca? ba^`u tro+`i to^i sa'm ho^'i cu`ng ma^y
    Va^`ng tra(ng la? lo+'t phu't gia^y
    Ru+o+.u ti`nh chu+?a uo^'ng dda~ say ca? ngu+o+`i

    VHNT #400
    Qua'n DDe^m Sao Ro+i Tre^n Bie^?n Theo Bu+o+'c Cha^n Ngu+o+`i Thoa?ng Mu`i Hu+o+ng Pha^'n Thu+ Ti`nh Anh Vie^'t Cho Em Thu+o+ng Ca Ti`nh Tho+ Ti`nh Tu+. Ca Dao Tre^n DDi?nh Non Sa^`u Va^`ng Tra(ng Le? Bo'ng
    Xua^n Thi`

    Public Library

    Va(n Nghe^. Nga`n Phu+o+ng (Poetry Digest)
    A weekly magazine publish on Wednesdays. Free subscription.
    Va(n Ho.c Nghe^. Thua^.t
    The First Vietnamese Arts & Literary E-Magazine. Free subscription.
    Ta^.p San Thi Ca
    A quarterly poetry review publish in Germany.
    So?i DDa' Muo^n Ma^`u
    Thi ta^.p 11 ta'c gia?, go^`m: Ha`n The^' Cha^u, KTD, LaLan, MDTT, Pha.m Va(n Vui, Phu+o+.ng Vy~, Ta^`n Khanh, Tho+ Tho+, Thu Giang, Thu`y Nga, va` Tu+? Nhi\.
    Trang Tho+ Pha.m Va(n Tie^n
    New poems, short short stories, and short plays written by Pha.m Va(n Tie^n.
    Tien's World
    (coming soon)
    EnglishServer
    The collections include art, architecture, drama, fiction, poetry, history, political theory, cultural studies, philosophy, women's studies and music.

    Victorian Studies Tie^`n Ve^.
    Send your comments to...
    Phu+o+.ng Vy~: phuong_vy@hotmail.com

    Last updated, January 2008.
    This page hosted by Get your own Free Home Page
    1